Edit: Spencer Ape
= = =
Không khí tại
hiện trường ngưng đọng vài giây, Hách Tể không xúc động, Tiểu Lưu cùng vị cảnh
sát khác lặng lẽ buông lỏng tay.
- Ngươi nói
cái gì? – Hách Tể khó tin hỏi.
- Ca – Tể
Bình nuốt nuốt nước miếng – Ngươi còn nhớ không, buổi tối ngày đó ta về muộn bị
ngươi thấy, ta nói là cùng bằng hữu ra ngoài chơi, kỳ thực ta đã lừa ngươi.
Sắc mặt Hách
Tể âm trầm.
- Ngày đó ta
một mình ra ngoài, kết quả gặp vài kẻ xấu… – Tể Bình cúi đầu, tỉnh lược những
đoạn nguy hiểm – Khi ta chạy trốn gặp được Lý cảnh quan. Là hắn cứu ta, trên đường
còn bị thương ở chân.
Tể Bình gắt
gao nắm chặt làm cho quần áo Hách Tể đều nhăn nhúm.
- Ta nhớ rõ,
lúc đó là 9 giờ ngày 17, tin tức hôm sau ta cũng xem, lúc ấy chúng ta gặp chuyện
không may cũng không phải cái khu kia.
Hách Tể trầm
mặc một hồi mới hỏi.
- Vì sao hắn
không nói?
- Hắn muốn ta
báo nguy nhưng ta không chịu. Ta nói với hắn ca ca ta là cảnh sát. Nếu để ngươi
biết rõ ta muộn thế này không trở về mà còn gặp chuyện không may, ngươi sẽ giết
ta mất…….
Hách Tể khó
chịu quay mặt đi.
Âm thanh Tể
Bình càng ngày càng nhỏ, thiếu chút nữa thì khóc.
- Sau đó ta
nhờ hắn giữ bí mật, không cần đem chuyện này nói ra…….. Ta không nghĩ đến đã
liên lụy hắn trở thành nghi phạm………
Tiểu Lưu cùng
Tiểu Trương ở phía sau ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên khóc
hay nên cười. Đội trưởng nhà mình lần này xem như vận lớn rồi, chuyện này huyên
náo như vậy, làm không tốt có khi sẽ bị đình chức a.
Nội tâm Hách
Tể phập phồng kịch liệt không ai biết. Một lát sau hắn lau nước mắt cho
muội muội.
- Đi, ta đưa
ngươi về.
- Uy, Hách
đội trưởng – Đông Hải thấy hắn muốn đi, vội vàng gọi lại – Lý cảnh hắn……
Hách Tể giơ
tay lên, một thứ gì đó lóe sáng giữa không trung tạo thành một vòng
cung, Tiểu Lưu tiếp được, là một chiếc chìa khóa của còng tay.
Tiểu Trương
nhìn theo bóng dáng hai người, lắc đầu – Hách đội trưởng sắp gặp phiền
toái lớn rồi.
Tiểu Lưu
bất mãn thúc khủy tay gã.
- Phiền cái
đầu ngươi, còn không nhanh thả người?
Đông Hải xoa
xoa cổ tay được giải phóng, xem như không có gì. Hai người trong tổ
trọng án một người một câu hay, Đông Hải liếc mắt liền nhìn thấy bọn
họ chân chó có ý đồ.
- Như thế
nào, muốn nói giúp đội trưởng các ngươi lời hay sao ?
- Hắc hắc –
Tiểu Lưu cười – Lý cảnh ngài xem, mọi người đều là đồng sự, hiểu
lầm một chút ấy mà.
- Có một
số việc không phải ta đi cầu tình đều được. – Đông Hải chỉ chỉ máy
quay bị hỏng – Trước hết là nghĩ cách giải quyết tốt cái thứ kia.
******
- Kỳ quái!
- Trần cảnh trưởng giận tím mặt, vỗ lên bàn – Ngươi có biết, Đông Hải
lúc ấy đang làm một buổi truyền hình trực tiếp phát sóng toàn quốc
phi thường quan trọng, ngươi trực tiếp bắt người như vậy? Chẳng cần
biết hắn oan uổng hay không thì tính hắn là tội phạm giết người,
ngươi chờ một chút sẽ chết sao? Ngươi có biết bao nhiêu người xem buổi
trực tiếp kia không? Ngươi có biết hành vi của ngươi ảnh hưởng ác
liệt như thế nào đến danh dự cá nhân của Đông Hải, cùng với hình tượng
cảnh sát với công chúng?
- Còn có,
ai cho phép ngươi vượt cấp đi xin lệnh bắt người? Chuyện trọng yếu như
vậy cũng không báo cáo với ta một chút? Cảnh cục vừa mới khen ngợi
ngươi, ngươi liền lập một công lớn làm cho cảnh sát Hồ Sóc lần này
vì ngươi mất hết mặt mũi rồi.
Trần cảnh
trưởng oán giận đi tới đi lui quanh chỗ ngồi.
- Ngươi nói!
Không báo thượng cấp, hủy hoại của công, tổn hại hình tượng cảnh
sát, ngươi muốn phạt thế nào đây?
Hách Tể cúi
đầu không nói, cũng không tỏ thái độ phản bác.
Trần cảnh
trưởng chỉ vào bàn làm việc, kích động đến tay đều run lên.
- Giấy chứng
nhận! Súng!
Hách Tể tiến
lên một bước, đem chứng nhận cảnh viên cùng súng lấy ra đặt lên bàn
rồi lui về vị trí cũ.
Trần cảnh
trưởng chỉ vào hai thứ đó.
- Đừng hỏi
khi nào ta cho ngươi phục chức. Hai thứ này chỉ được một người lấy đi
từ ta, đó chính là Đông Hải. Ngươi muốn lấy mà hắn không tha thứ thì
về sau không cần quay trở lại!
Tất cả mọi
người trong cảnh cục nhìn Hách Tể mặt mày xám như tro đi ra cửa lớn,
không ai dám tiến lại hỏi han.
Tiểu Trương
không phải không lo lắng, đề nghị.
- Có muốn
ta đi van cầu Lý cảnh không ?
- Lý cảnh?
Hắn hôm nay hắn không có trong cục – nữ văn viên nói.
- Đi đâu?
- Không rõ.
Hách Tể bước
đi không mục tiêu, đi tới đi lui thì phát hiện cảnh tượng chung quanh
thật quen mắt. Nghiêm túc nhìn lại mới phát hiện chính mình nhưng
lại vô thức đi đến ngay dưới nhà trọ ngày hôm đó phát sinh án mạng
bất ngờ.
Có người
phía sau hắn vỗ vai, hắn hoảng hốt quay lại, giờ phút này hắn không
nghĩ đến sẽ gặp người kia.
- Ngươi như
thế nào lại đến đây? – hắn hồ nghi hỏi.
- Ngươi tại
hiện trường ta căn bản không đến lại phát hiện ra dấu chân của ta, ta
cũng có quyền đến đây xem một chút – Đông Hải trêu chọc hắn.
Hách Tể căn
bản không còn tâm tư ứng phó với lời trêu chọc của y, nhấc chân lên
lầu hai, Đông Hải thủy chung đi sau hắn.
Hiện trường
vụ án hết thảy đều không bị động qua, nghĩ đến phòng có án mạng
rất khó cho thuê đi. Hách Tể đối với hiện trường hoàn toàn quen thuộc
còn Đông Hải lần đầu đến đây, trong trong ngoài ngoài xem xét rất
nhiều lần.
- Trước kia
ngươi đem hồ sơ bảo mật, hiện tại nói ra được chứ?
Hách Tể mặc
mặc, đem án tử thuật lại một lần, đang nói đến hiện trường chỉ
phát hiện vân tay của người chết và chủ nhà, lông mi Đông Hải nhíu
nhíu.
- Được rồi,
ta đại khái đã hiểu - Đông Hải đi vài bước thong thả đến bên giường –
Ngươi vừa rồi nói, nạn nhân từ đâu ngã xuống?
- Nơi này – Hách
Tể chỉ vào dưới chân.
Đông Hải nâng
tay đè lại bả vai Hách Tể, thân thể Hách Tể đối với đối phương tự động
sinh ra ký ức, đụng chạm đơn giản như thế lại khiến hắn khẩn trương
không thôi.
- Ngươi làm
cái gì? – trong âm thanh của hắn tràn ngập đề phòng cùng bất an.
- Ta nhớ rõ
ngươi từng nói, ngươi tương đối am hiểu tâm lý người bị hại để tìm ra
chứng cớ, ta vừa vặn lại tương phản.
Hách Tể khẩn
trương theo dõi hắn.
Đông Hải khóe miệng cong lên.
- Nếu không ngại thì phối hợp
với ta một chút?
Tay y dùng chút lực, Hách Tể
trước mặt hắn quỳ xuống, trong tầm nhìn của hắn thấy đôi giày da đen
bóng kia thì lùi về sau một bước, tiếp đến chủ nhân đôi giày da kia
ung dung ngồi xuống giường.
Đông Hải thực vừa lòng thưởng
thức hình ảnh trước mắt.
- Hiện tại, ngươi có thể
chết.
Hách Tể không biết trong hồ lô*
y có cái gì, bất quá vẫn nghe theo mệnh lệnh của y, hai tay chắp sau
lưng ngã xuống tại chỗ. Người tuy ngã xuống nhưng ánh mắt trừng lớn,
nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Đông Hải.
[*ý là không biết Đông Hải sẽ
giở trò mèo gì, sợ bị ăn lần 2 =)))) ]
Ngay lúc hắn ngã xuống, thần tình
Đông Hải nháy mắt thay đổi, biểu tình giống như có chút ngạc nhiên, tiến
lên một bước, dùng mũi chân đá đá người kia. Thấy Hách Tể không hề
phản ứng, Đông Hải quỳ một gối xuống, một bàn tay đè lại cánh tay
hắn, tựa hồ đang xem xét hắn đến cùng là làm sao.
Hách Tể dõi theo y, chỉ thấy
tay trái vuốt tay phải hắn, làm một động tác kỳ quái, ngay sau đó
tay phải đi đến dưới mũi của hắn. Hách Tể theo bản năng ngừng hô hấp.
Cuối cùng hai ngón tay áp lên động mạch chủ ở cổ, thẳng đến luc này
mới xác nhận người kia đã hoàn toàn tử vong.
Đông Hải cọ một tiếng đứng
lên, từ trong túi áo lấy ra một thứ, trên tay y lại không có thứ gì
nhưng Hách Tể nhìn động tác của y liền hiểu y lấy ra điện thoại di
động.
Nhưng động tác liên tục kia
không lâu lắm, trên di động điểm vài cái rồi tựa hồ ý thức được
điều gì đó, đến cuối cùng không có ấn nút quay số mà chậm rãi cất
điện thoại về.
Chăm chú nhìn ‘thi thể’ trong
chốc lát, Đông Hải đột nhiên sải bước đi tới đi lui trong phòng. Thần
tình của y đều thay đổi, mới vừa kinh ngạc, thất thố trở nên lạnh
lùng quyết đoán, y không ngừng làm cùng một động tác. Hách Tể rốt
cuộc cũng hiểu y đang quét dọn hiện trường.
Y làm ra một động tác, là
cúi người cởi bỏ thứ trói trên cổ tay Hách Tể. Vì y diễn rất chân
thật nên Hách Tể thật sự cảm giác trong nháy mắt cổ tay giống như đã
bị trói.
Thanh lý xong hiện trường, Đông
Hải đứng ở giữa phòng xem xét, lạnh lùng nhìn một vòng, ánh mắt
xẹt qua Hách Tể làm hắn không tự chủ mà run rẩy. Cuối cùng tầm mắt y
lướt qua Hách Tể, rơi vào đống vật tùy thân cạnh người chết.
Đông Hải vòng ra sau Hách Tể mà
đi, Hách Tể muốn xác chết vùng dậy ngồi dậy, muốn nhìn xem y cuối
cùng là muốn làm cái gì.
Lại là động tác cổ quái tay
trái vuốt qua tay phải, Đông Hải nhặt di động của người chết lên, là Hách
Tể phỏng đoán ra. Đông Hải trên điện thoại làm mấy thao tác, cuối cùng
cầm một mảnh vải từ trên xuống dưới chà lau sạch sẽ điện thoại,
lúc này mới cẩn thận đặt vào chỗ cũ.
[Ape: hai người này đang đóng
kịch câm a~~~ trước giờ mình Tể nhi bày trò đã đủ rồi, giờ Đông Hải
cũng hùa theo cậu nhà =))))]
Đại khái cảm giác đã xử lý
xong, Đông Hải bước ra mở cửa, lại chần chờ. Một lát sau, y buông tay
nắm ở cửa chính, đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra, một trận gió
nhẹ nhất thời thổi đến, cũng thổi tỉnh Hách Tể đang nhập thần.
- Này – nội tâm tràn ngập nghi
vấn, Hách Tể nhanh chóng bò đến, bắt chước hành vi tay trái lau tay
phải của Đông Hải – Đây là làm gì?
- Tháo bao tay.
- Bao tay? – Hách Tể chưa bao giờ
nghĩ đến chuyện này – Hắn ở trong phòng thì đeo bao tay làm cái gì?
- Chuyện này cũng không biết
phải giải thích với ngươi thế nào.
- Ngươi mô phỏng người này rất
bình tĩnh, một người bình thường khi thấy một người khác chết trước
mặt mình thì làm sao có được biểu hiện bình tĩnh như vậy được?
-
Bởi vì sự tình đã phát sinh, khẩn trương cũng không làm được
gì. S phần lớn rất lý trí, chỉ có M mới có thể bị tình cảm chi
phối*.
[*S và M, mọi người hiểu rồi
ha~~~ Đây cũng là ám chỉ Đông Hải dành cho Tể nhi đó ^^]
- Di động đâu? – Hách Tể chỉ
vào cửa – Động vào di động của người chết làm gì?
- Xóa bỏ chứng cớ?
- Cái gì chứng cớ?
- Liên hệ chứng cứ, ngươi tra
qua sẽ biết bản ghi lại cuộc trò chuyện của người chết.
- Tra rồi.
- Tin nhắn?
- Cũng tra
qua rồi.
- Vi tín ?
- …… - Hách Tể
rốt cuộc cũng ý thức được trong điện thoại người chết thiếu cái gì.
- Ta gọi
điện thoại bảo Tiểu Lưu đi thăm do vi tín ghi lại.
- Ngươi đã
bị đình chức – Đông Hải vô tình nói ra – Bóng dáng cô đơn của ngươi đi
ra cửa lớn của cảnh cục đều sớm được gửi qua điện thoại ta.
Hách Tể không
cam lòng mím môi.
- Cứ cho là ngươi phân tích
đúng đi, ngươi vẫn không thể giải thích được tại sao lại có vết giày
của ngươi tại hiện trường.
- Đúng vậy – Đông Hải cũng lâm
vào suy tư – Tối ngày đó ta mang cùng một đôi giày, xuất hiện bên
ngoài cách chỗ này vài km, chẳng lẽ có người giống người, treo đầu
dê bán thịt chó?
Hách Tể nghe y nhắc lại chuyện
kia, sắc mặt trầm xuống. Ánh mắt Đông Hải vì mấy chữ này sáng lên.
- Trước đó một tuần, ta đem
giày đi bảo dưỡng, trước tiệc mừng công một ngày mới đem lấy về.
- Đưa đi nơi nào?
- Tiệm bán giày, phàm là
khách của bọn họ đều được cung cấp phục vụ bảo dưỡng.
Hách Tể vọt đến cửa, thấy Đông
Hải đứng tại chỗ không nhúc nhích, không kiên nhẫn thúc giục.
- Đi a? Nhanh lên.
Đông Hải thấy thế, bất đắc dĩ
lắc đầu, lầm bầm lầu bầu.
- Quả nhiên M đều là những
sinh vật dễ bị tình cảm chi phối.
[Ape: anh còn nói~~~~ Aiyo, còn
2 chương nữa ^_^ ]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét